Download App
75% Bá tước phế vật / Chapter 3: Chapter 3: Khi mở mắt (tiếp)

Chapter 3: Chapter 3: Khi mở mắt (tiếp)

Tôi nhìn xung quanh tất cả các món ăn trước mặt. Sau đó, tôi di chuyển nĩa của mình về phía một món salad làm từ trái cây khá lại mà tôi không biết. Sau khi lấp đầy bụng với thịt, súp và bánh mì, tôi muốn thử một món gì đó mới mẻ như đĩa salad này.

Một quả trông giống như một quả cam, nhưng màu sắc lại là của nho. Tôi cho nó vào miệng và cắn một miếng.

"Ừm."

Ngay lúc ấy, nước trái cây ngọt ngào tràn đầy miệng tôi. Tôi rất ghét trái cây chua, vì vậy hương vị ngọt ngào vô cùng này trong miệng khiến tôi trong tiềm thức bắt đầu chảy nước miếng.

Ngay lúc đó, tôi đã nhìn vào mắt cha mình là Deruth, người đang nhìn tôi từ nãy đến giờ.

"Cale."

Deruth khẽ gọi tên tôi trước khi do dự. Sau đó ông bắt đầu cau mày. Và dĩ nhiên tôi không thích bầu không khí khó xử đó.

"Bữa ăn rất ngon."

"Đúng vậy, nó có vị như rác… hả? Ngon ư? "

"Đúng. Mọi thứ đều tuyệt vời ".

Lần này tôi lấy một quả khác và mỉm cười sau khi nếm lại vị ngọt trong miệng một lần nữa. Cale Henituse, một tên vô lại, sẽ không bao giờ quan tâm đến phép xã giao.

Tôi có lẽ không nên làm điều này trong khi nói chuyện với cha mình, chủ gia đình, nhưng cho dù thế thì sao chứ. Vốn dĩ tên này chỉ là rác rưởi ngay từ đầu.

'Tốt nhất là trở thành một tên phế vật.'

Không ai thực sự quan tâm cho dù Cale đã làm gì. Chỉ cần tôi không ngu người mà đi chọc giận nhân vật chính, thì cuộc sống sẽ tốt đẹp.

Đúng như dự đoán, không ai chỉ trích sự thiếu cư xử của anh ta. Trên thực tế, Deruth thực sự nở một nụ cười trên môi khi bắt đầu gật đầu và nói.

"Uhmm, bữa ăn khá ngon. Thấy con ăn ngon như vậy ta mừng lắm".

Deruth thực sự có vẻ như là người duy nhất quan tâm đến Cale. Ông thậm chí còn không quan tâm đến sự thiếu văn minh của Cale. Nhưng theo lí mà nói, một người cha thực sự quan tâm có lẽ nên cố gắng sửa chữa tính cách này của Cale… nhưng tôi không quan tâm vì tôi không phải là Cale Henituse thực sự.

"Vâng. Cha cũng nên ăn nhiều vào đi ạ. "

Basen lại lần nữa thốt một tiếng khác, 'Ho,' và tôi, người đã nghe thấy, nhưng cũng quay lại nhìn các món ăn. Basen 15 tuổi. Người em trai kém ba tuổi của Cale mà " Cale trước đây" khó chịu.

Trái ngược với tên ăn hại như Cale, Basen thông minh, chân thành và rất có trách nhiệm. Những người trong gia đình đang thúc đẩy Basen làm gia chủ tiếp theo. Tôi luôn luôn và vô cùng tán thành với ý kiến này ngay cả khi đã biến thành Cale. Tên khốn này sẽ chỉ biết ăn hại đến cuối đời, và tôi, một người không biết một chút gì về việc quản lý lãnh thổ,...

'Thay vì có một cuộc sống phức tạp khi phải quản lý lãnh thổ này, tôi muốn sử dụng vị trí của mình là anh trai của Bá tước để lang thang xung quanh và sống yên bình trong một khu vực của lãnh thổ.'

Tôi đang cố gắng không cố tranh luận với Basen. Tôi rõ ràng có thể nghe thấy tiếng thở hổn hển vì sốc của Basen và biết rằng Basen đang coi thường mình, nhưng tôi có thể làm gì với điều đó?

Một khi Basen trở thành chủ gia đình, ông em này có thể sẽ không giết Cale. Nhưng để đề phòng mọi tình huống thì tôi nên lặng lẽ chuyển đến một ngôi làng nhỏ và không cần phải làm Basen lo lắng.

'Nếu không được thì trước đó tôi sẽ kiếm một số tiền trước và đi đến một nơi nào đó mà chiến tranh sẽ không ảnh hưởng đến được.'

Tôi giả vờ như không nghe thấy tiếng thở hổn hển của Basen và tiếp tục ăn. Sau khi bữa ăn kết thúc, gia chủ, Deruth, là người đầu tiên dậy. Ông có vẻ đã hài lòng với bữa sáng, và khuôn mặt ông nở một nụ cười.

'Bữa ăn thực sự rất ngon.'

Nếu bữa sáng như thế này mỗi ngày, tôi có lẽ sẽ bỏ ngủ để đến ăn sáng mọi lúc. Deruth nhìn xung quanh các thành viên trong gia đình, những người đã đứng dậy, rồi nhìn vào đứa con trai đầu lòng của mình, Cale.

"Cale, con có cần gì không?"

Tôi đã khá bối rối trước cử chỉ đột ngột của Deruth, nhưng tôi nghĩ tôi nên quyết định thành thật trả lời.

"Con cần tiền."

"Chắc chắn rồi, ta sẽ cho con thật nhiều."

Deruth trả lời không chút do dự.

Đây thực sự là một gia đình khá giả.

Là một lãnh thổ khai thác đá cẩm thạch và trồng nho làm rượu vang, gia đình này đang thừa rất nhiều tiền ngay bây giờ.

"Tuyệt quá. Càng nhiều càng tốt ạ ".

Tôi có thể cảm thấy hai đứa em đang nhìn mình, nhưng rõ ràng tôi không cần phải xấu hổ. Chỉ cần xin tiền là được, thậm chí còn tốt hơn việc đập phá mọi thứ sau khi trở thành một con ma men.

Hơn nữa, tôi đang cần tiền để thực hiện các kế hoạch của mình. Tôi đang nghĩ đến cuộc gặp gỡ định mệnh để có được cho bản thân một sức mạnh đủ mạnh để giữ an toàn cho cho chính mình. Và dĩ nhiên là tôi cần một số tiền lớn để đảm bảo điều đó xảy ra.

"Chắc chắn rồi. Cha sẽ cho con nhiều nhất có thể. "

Tôi bắt đầu mỉm cười sau khi hài lòng với câu trả lời của cha mình. Tuy nhiên, tôi đã không nói nên lời sau khi trở về phòng và nhận séc từ phó quản gia, Hans.

Tấm séc được phát hành thông qua quan hệ đối tác với bộ ngân khố và bộ pháp thuật khiến trái tim tôi trở nên điên cuồng. ĐM, tôi biết nhà này rất giàu, nhưng cũng không thể lường được...

'Rất nhiều tiền?'

Gia đình này dường như không chỉ có một chút tiền. Trên thực tế, họ dường như có rất nhiều tiền.

Cuốn tiểu thuyết có đề cập đến việc Cale nhận được một khoản trợ cấp lớn, nhưng nó không đề cập đến số tiền chính xác. Tuy nhiên, tôi có thể hiểu một cách thực tế nó lớn như thế nào dựa trên số tiền được ghi trên séc.

'10 triệu gallon.'

Nó tương đương với 10 triệu won Hàn Quốc. Nếu nó như thế này, tôi chắc chắn cần phải thay đổi kế hoạch của mình. Bộ não tôi bắt đầu nhanh chóng suy nghĩ về các lựa chọn hợp lí nhất.

"Tôi sẽ ra ngoài ngay bây giờ, thiếu gia."

Phó quản gia chuyển séc và chào tạm biệt, nhưng tôi không đáp lại. Phó quản gia Hans coi chuyện này như bình thường và đi về phía cửa. Tuy nhiên, anh ta đã sớm dừng lại.

Đó là vì tôi đã đứng dậy khỏi chỗ ngồi và nói với Ron.

"Ron, đến phòng học nào."

Hans sau đó trở nên lo lắng trước những lời của tôi. Ron cũng vậy.

"… Ngài đang nói về phòng học... ấy ạ?"

Tôi cảm thấy điều này thật kỳ quặc. Giọng ông già ranh mãnh này hơi run. Có lý do gì khiến một tên sát thủ máu lạnh này không thể đến phòng học vậy nhỉ?

"Đúng vậy ."

Tôi cần phải học và làm việc để hình thành kế hoạch của mình. Không có bàn làm việc hoặc thậm chí bất kỳ giấy tờ nào trong căn phòng xa hoa đến muốn mệt này. Mặc dù vậy, có rất nhiều chai rượu trông đắt tiền.

"Xin lỗi, thiếu gia."

"Gì vậy?"

Tôi nhìn về phía phó quản gia đang lo lắng.

"Cái này, chúng tôi vẫn chưa thể dọn dẹp phòng học buổi sáng."

"Thế à? Không dọn cũng chẳng sao ".

"Không, thưa ngài. Chúng tôi không thể để điều đó xảy ra."

Phó quản gia trở nên phấn khích lạ thường. Sau đó anh ấy cười rạng rỡ và đưa một ngón tay lên.

"Xin hãy đợi một giờ thôi! Tôi sẽ đảm bảo rằng căn phòng đó hoàn toàn sạch sẽ, không giống như một phòng đã không được sử dụng trong mười năm, mà là một phòng mới được sử dụng ngày hôm qua! "

"Được."

Tôi không ngại đợi một tiếng đồng hồ.

"Tuyệt quá. Vậy thì tôi sẽ đi báo cáo chuyện này với gia chủ sau ạ".

"Không cần phải như thế, nhưng nếu ngươi muốn thì hãy làm như vậy."

"Vâng, thiếu gia. Tôi xin phép được rời đi ".

"Ừ. Vậy đi."

Giống như một phó quản gia được đào tạo bài bản, Hans đóng cửa lại mà không gây ra tiếng động nào và biến mất. Anh ta dường như đang rất vội vàng. Tôi biết rằng có ba phó quản gia đang cạnh tranh để trở thành quản gia chính thức. Không ngờ lại quyết liệt như thế.

"Ron."

"Thiếu gia?"

"Tại sao ông lại lấp lửng như vậy?"

"Xin lỗi, thiếu gia."

"Không cần phải xin lỗi."

Ron có một biểu hiện kỳ ​​quặc khác trên khuôn mặt, nhưng tôi đã cất tấm séc quý giá vào túi trong khi ông già đó hỏi. Có quá nhiều thứ đã xảy ra đến nỗi tôi thậm chí không có bất kỳ thời gian nào để hỏi về ngày hôm nay.

"Hôm nay ngày bao nhiêu?"

Câu hỏi này có vẻ kỳ quặc hơn nữa, nhưng Ron trả lời bằng một giọng nhẹ nhàng.

"Đó là ngày thứ 29 của tháng thứ 3 trong năm thứ 781 của Lịch Felix."

"Mm, vấn đề xuất hiện rồi đây."

"Vâng?"

"Không có gì."

Tôi một lần nữa nắm chặt lấy 10 triệu gallon trong túi. Và quả thật, thứ duy nhất tôi có thể tin tưởng là tiền.

Hôm qua, ngày 28 tháng 3 năm thứ 781 của Lịch Felix. Đó là ngày mà người dân làng Harris, ngôi làng mà nhân vật chính Choi Han đã đến sau khi thoát khỏi "Khu rừng bóng tối", nơi mà Choi Han lần đầu tiên cảm nhận được tình cảm của con người trên thế giới này, kết bạn và tạo dựng nên một gia đình thứ hai hạnh phúc, đều bị sát hại bởi một nhóm sát thủ chưa rõ danh tính.

Ngay cả tôi, người đã đọc đến tập thứ năm, cũng không biết danh tính thực sự của tổ chức bí mật đã sát hại dân làng này.

Ai đọc đến đây cũng sẽ nghĩ như thế này

'Choi Han đã làm gì trong khi họ bị sát hại vậy? '

Nghĩ như vậy cũng là lẽ tự nhiên thôi.

Nhưng, chúng ta phải hiểu lí do vì sao cuốn tiểu thuyết này được gọi là [Sự ra đời của một anh hùng], chứ không phải là [Sức mạnh của anh hùng], hay [Cuộc chiến của những anh hùng].

Sự ra đời.

Đó là câu chuyện về một người đã vượt qua mọi trở ngại và mang theo những nỗi đau của quá khứ để trở thành một anh hùng. Tình yêu và tình bạn xuất hiện trên đường đi khi anh ấy gặp kẻ thù và bạn bè.

Một thứ không thể thiếu trong một câu chuyện là 'sự thức tỉnh'. Anh có thể có tài năng bùng nổ và đã sống hàng chục năm trong "Khu rừng bóng tối", nhưng, trải qua tất cả những điều đó, Choi Han vẫn là một người vô tội và hiền lành, không thể giết người khác. Anh sẽ không hề ngần ngại khi giết quái vật, nhưng Choi Han chưa bao giờ làm tổn thương người khác.

Để biến một người như anh ta thành anh hùng, cuốn tiểu thuyết đã tạo ra một tình huống cho Choi Han. Để chữa lành cho người phụ nữ coi anh như con ruột của mình, Choi Han đã đi vào "Khu rừng bóng tối" để tìm một số loại dược liệu quý.

Anh phải đi sâu vào rừng để tìm nó, và cuối cùng khi tìm được loại thảo mộc và quay trở lại làng, anh tìm thấy xác của những người dân làng bị sát hại, những ngôi nhà đang cháy và những tên sát thủ đang chuẩn bị rời đi. .

Choi Han đã phát điên sau khi nhìn thấy điều này và đã giết một ai đó lần đầu tiên. Tất nhiên, những người mà cậu giết đều là thành viên của tổ chức bí mật này, và tổ chức bí mật này thường xuyên đụng độ Choi Han trong suốt tiểu thuyết.

Choi Han chỉ trở lại bình thường sau khi giết hết các sát thủ từ tổ chức bí mật, trước khi rơi vào trạng thái tuyệt vọng với cảm xúc méo mó vì không thể thu thập bất kỳ thông tin nào từ xác chết. Sau đó cậu chôn xác của dân làng trước khi thực hiện một lời hứa với chính mình.

'Tôi sẽ giết tất cả. Tôi sẽ giết tất cả những kẻ đã gây ra chuyện này. '

Choi Han giết người lần đầu bắt đầu làm tinh thần của cậu trở nên điên dại. Tất nhiên, cậu bắt đầu cảm thấy ổn hơn và bắt đầu trở nên giống con người hơn sau khi gặp các thành viên trong nhóm của mình rồi từ từ phát triển để trở thành một anh hùng thực sự.

"… Ron."

"Vâng, thiếu gia."

"Cho tôi một cốc nước lạnh."

"… Tôi hiểu rồi ạ."

Sau khi Ron rời đi và để tôi ở một mình trong phòng, Tôi lấy cả hai tay che mặt.

Vấn đề là thành phố mà Choi Han đến sau khi rời làng Harris là thành phố có tên là Western, nằm ở trung tâm của lãnh thổ Henituse.

Cale tình cờ gặp Choi Han đang trong cơn điên dại khiến Choi Han khó chịu và cuối cùng bị đánh nhừ tử. Cũng tại đây, Choi Han có được đối tượng / thành viên đầu tiên của nhóm, đầu bếp đáng tin cậy Beacrox.

'… Mình định đến đó trước để cứu họ nhưng...'

Kịch bản tốt nhất để không bị ăn đập không còn nữa. Vốn dĩ tôi đã tính đến đến khả năng cứu người dân trong làng, nhưng tôi không thể làm gì hơn vào lúc này.

Bây giờ, tất cả những gì còn lại là tôi phải hành động theo cách để tránh bị đánh đập bởi Choi Han trong cơn điên, người đang di chuyển với tốc độ điên cuồng để đến Western City vào ngày mai.

'Tránh nhân vật chính không phải là một ý kiến ​​hay.'

Tôi cần phải đụng độ Choi Han để Ron và Beacrox cũng đụng độ anh ta. Đó là cách duy nhất để ba người cùng nhau rời khỏi nơi này để bắt đầu cuộc hành trình chính thức của mình. Sau đó, sẽ chỉ còn lại một kịch bản chính duy nhất.

"Để họ đụng độ nhau và chạy lẹ"

Với ấn tượng đầu tiên tốt nhất có thể.

"Thiếu gia."

"À, cảm ơn, Ron."

Tôi nhấp một ngụm từ chiếc cốc mà Ron mang đến. Sau đó tôi bắt đầu cau mày.

"Đây đâu phải nước lạnh?"

"Nước chanh ạ."

CMN, lo nghĩ đến tương lai khiến tôi quên mất sự thật rằng tôi đang sống cùng 2 tên sát thủ máu lạnh trong nhà. Thần kinh tôi có lẽ phải rất vững khi đứng trước lão già quỷ quyệt này. Cũng giống như tôi, Cale thật cũng rất ghét đồ chua.Tôi muốn phát cáu vì vị chua, nhưng tôi không thể làm như vậy vì ông già sát thủ đó nên chỉ có thể ngoan ngoãn uống hết.

"Uống cũng được đấy."

"Cảm ơn thiếu gia. Bây giờ người có thể đến phòng học rồi ạ. "

"Tuyệt quá."

Nụ cười hiền lành và phúc hậu của Ron khiến tôi lạnh sống lưng.

Tiền thực sự là thứ duy nhất mà tôi có thể tin tưởng thôi.


Load failed, please RETRY

Weekly Power Status

Rank -- Power Ranking
Stone -- Power stone

Batch unlock chapters

Table of Contents

Display Options

Background

Font

Size

Chapter comments

Write a review Reading Status: C3
Fail to post. Please try again
  • Writing Quality
  • Stability of Updates
  • Story Development
  • Character Design
  • World Background

The total score 0.0

Review posted successfully! Read more reviews
Vote with Power Stone
Rank NO.-- Power Ranking
Stone -- Power Stone
Report inappropriate content
error Tip

Report abuse

Paragraph comments

Login