Download App
38.93% Thiểm Hôn Kiều Thê: Ông Xã Cực Sủng ~ Mộc Y Y / Chapter 44: Chap 44: Người Phụ Nữ Của Tôi Không Cần Người Khác Lo

Chapter 44: Chap 44: Người Phụ Nữ Của Tôi Không Cần Người Khác Lo

Cố Tĩnh Trạch quay đầu lại thì đã nhìn thấy cô bước ra từ phòng tắm, khoác một áo choàng tắm dài.

Lâm Triệt: "Đành phải mặc tạm vậy, thật là, đều tại anh hết, có phải anh cố ý không vậy? Thế mà cũng làm hư lễ phục của tôi cho được..."

Cố Tĩnh Trạch ấp a ấp úng nhìn chằm chằm vào áo khoác của cô, phần lưng áo được buộc lỏng bằng dây đai, nếu không phải biết cô rất ngốc, không đủ khả năng để làm trò quyến rũ đàn ông, thì có lẽ anh thật sự cho rằng chính cô mới là người cố ý...

Mặc áo choàng tắm, ý tứ chẳng phải là bên trong chỉ còn một bộ nội ...?

Người Cố Tĩnh Trạch vẫn nóng rần rần, ánh mắt nhìn xoáy vào phần da thịt lộ ra bên ngoài của cô mà không sao rời mắt đi được, xương quai xanh thon thả ngay phía trên phần áo rộng thùng thình, một tay của anh có thể luồn vào áo rất dễ dàng...

Cố Tĩnh Trạch hốt hoảng, lập tức lắc đầu nguây nguẩy để tự xua đi ý nghĩ quái dị.

Đột nhiên có tiếng gõ cửa bên ngoài.

Lâm Triệt: "Quần áo đưa đến nhanh vậy sao? Anh lấy giúp tôi đi!"

Cố Tĩnh Trạch gật gật đầu, liếc mắt nhìn thoáng qua Lâm Triệt một cái rồi đi ra ngoài. Đây là phòng VIP nên được chia làm hai phòng nhỏ, bên trong là ngủ, bên ngoài là phòng khách.

Anh khép cửa phòng ngủ lại, hít thật sâu một hơi rồi mới bước đến mở cửa, nhưng trước mắt lại là một người đàn ông có da trắng và mái tóc đen tuyền. Là Tần Khanh!?

Tần Khanh vừa thấy Cố Tĩnh Trạch thì đôi mắt hơi phản ứng kịch liệt, không tự chủ được đưa mắt nhìn vào trong, mãi đến khi không thấy bóng dáng Lâm Triệt mới thu lại ánh mắt, nghĩ đến mối quan hệ khó hiểu giữa Cố Tĩnh Trạch và Lâm Triệt thì trong lòng không khỏi nghi hoặc, hỏi: "Lâm Triệt.. có ở đây không?"

Ánh mắt Tần Khanh liếc nhìn chiếc nhẫn trên tay Cố Tĩnh Trạch... quả thật rất giống chiếc nhẫn của Cố gia...!

Đối diện với Cố Tĩnh Trạch, Tần Khanh cảm thấy yếu thế, nhưng vẻ ngoài và sự tự tôn vẫn không cho phép anh thua thiệt, anh cố gắng trấn tĩnh, nói: "Tôi là bạn của Lâm Triệt."

Vóc dáng Cố Tĩnh Trạch rất cao, cao hơn Tần Khanh cũng nửa cái đầu, đôi mắt đen nhánh sâu thẳm thâm thuý khiến người khác phải sợ hãi.

Cố Tĩnh Trạch nhìn lướt qua Tần Khanh, trong lòng không vui, lại nghĩ chẳng biết người đàn ông này có gì hấp dẫn mà lại khiến Lâm Triệt yêu thích? Rốt cuộc mắt cô bị làm sao mà đi thích loại đàn ông ẻo lả này? Nếu không vì cái gì mà Cố Tĩnh Dư hay chính anh là Cố Tĩnh Trạch, cô đều không thích mà lại thích Tần Khanh này!?

Tần Khanh vừa thấy Cố Tĩnh Trạch thì đôi mắt hơi phản ứng kịch liệt, không tự chủ được đưa mắt nhìn vào trong, mãi đến khi không thấy bóng dáng Lâm Triệt mới thu lại ánh mắt, nghĩ đến mối hệ khó hiểu giữa Cố Tĩnh Trạch và Lâm Triệt quan thì trong lòng không khỏi nghi hoặc, hỏi: "Lâm Triệt... có ở đây không?"

Thanh âm kiểu căng, cao cao tại thượng chậm rãi cất tiếng nói: "Lâm Triệt ở bên trong, chỉ là bây giờ không tiện gặp mặt."

"Không tiện?" Tần Khanh nghi ngờ, nói tiếp: "Anh cứ nói với cô ấy là tôi đến, cô ấy sẽ gặp tôi."

Ngón tay thon dài tự sờ sờ mũi, ánh mắt Cố Tĩnh Trạch trở nên ái muội ý vị: "Cũng không phải là không tiện, chỉ là cô ấy không có mặc quần áo, cho nên không thể ra ngoài được."

Tần Khanh sửng sốt!

Thấy phản ứng của đối phương như vậy, Cố Tĩnh Trạch nói tiếp: "Đều là tại tôi không cẩn thận... lỡ tay làm rách đồ của cô ấy, nên đã gọi người chuẩn bị lễ phục mới, tạm thời cô ấy không ra ngoài được."

Lời nói tuy mờ mịt, nhưng Tần Khanh vẫn nghe hiểu rất rõ, bỗng dưng anh trở nên xấu hổ, không ngờ người đàn ông này và Lâm Triệt lại thật sự có quan hệ!

Tần Khanh nói: "Có lẽ anh không biết, nhưng tôi và Lâm Triệt đã biết nhau nhiều năm."

Bất giác, anh tự nhiên lại có địch ý với Cố Tĩnh Trạch. "À, tôi từng nghe Lâm Triệt nhắc tới." Ngữ khí Cố Tĩnh Trạch vẫn thanh đạm: "Cô ấy trước đây có nói qua một ít."

"Tôi biết anh là người có quyền thế địa vị, còn Lâm Triệt chỉ là một cô gái đơn thuần, tôi không hy vọng cô ấy chịu bất kỳ tổn thương gì. Cho nên nếu anh muốn đùa giỡn với cô ấy, tôi tuyệt đối không ngồi yên!" Tần Khanh thẳng thắn nói, trong lòng anh nhớ lại lời của Hàn Thái Anh, cho rằng Cố Tĩnh Trạch chỉ đang chơi đùa với cô, khi chán chế thì sẽ vứt bỏ, suy nghĩ này thật sự làm Tần Khanh cảm thấy không vui.

Trong lòng anh ẩn hiện một cảm giác khó nói, Cố Tĩnh Trạch là người ở một thế giới hoàn toàn khác so với cả anh và Lâm Triệt, có lẽ nào người này sẽ đùa giỡn với Lâm Triệt?

Cố Tĩnh Trạch không ngờ có một ngày mình lại bị Tần Khanh uy hiếp, anh nhìn nhìn đối phương: "Nếu anh lấy tư cách bạn bè để cảnh cáo tôi, tôi có thể nói cho anh biết một điều, quan hệ của tôi và Lâm Triệt rất bền vững, tình cảm rất tốt, chúng tôi tin tưởng nhau và hoàn toàn không giấu nhau điều gì, những gì tôi và cô ấy hứa hẹn cũng tuyệt đối không vi phạm."

Rõ ràng anh nói thật, chỉ là không nói hết toàn bộ câu chuyện.

Một giây sau đó, thái độ Cố Tĩnh Trạch thay đổi, ánh mắt trở nên nguy hiểm: "Nhưng nếu anh lấy tư cách một người đàn ông đến đây cảnh cáo, như vậy thì tôi cần phải nhắc nhở anh một điều, Lâm Triệt hiện tại là người phụ nữ của tôi!"

Ánh mắt sắc bén cùng lời nói lạnh băng khiến Tần Khanh cảm giác bị uy hiếp, trong lòng Tần Khanh càng thêm phản cảm với Cố Tĩnh Trạch.

Lúc này người phục vụ đã đến và nói: "Thiếu gia, đây là quần áo mà ngài dặn dò."

Biểu tình Cố Tĩnh Trạch mới trở nên hoà hoãn được một chút, đáp lời người phục vụ: "Đem vào trong đi."

Người phục vụ để quần áo lại trong phòng rồi nhanh chân rời khỏi, Tần Khanh liếc nhìn bộ trang phục, là mẫu thiết kế xa xỉ của một thương hiệu nổi tiếng, giá ít nhất cũng phải hơn mười vạn!

Cố Tĩnh Trạch nhàn nhạt nói: "Nếu không có việc gì thì tôi phải trở vào phòng đây."

Dứt lời, không chờ Tần Khanh mở miệng thì anh đã đóng sầm cửa lại.

"Anh...!" Tần Khanh tức giận nhìn cửa bị đóng lại, mém chút nữa thì mũi của anh đã bị dập vào cánh cửa. Đối với Cố Tĩnh Trạch, anh chỉ có phản cảm và không thích...

...

Cố Tĩnh Trạch cầm quần áo vào phòng.

Lâm Triệt chờ mãi mới thấy anh trở lại, liền hỏi: "Hồi nãy anh ở ngoài cửa nói chuyện hả?"

Khách sạn này được xây cách âm rất tốt, cô không dám ra ngoài nên không nghe rõ gì, chỉ mơ hồ cảm thấy có người đang nói chuyện.

Cố Tĩnh Trạch gật gật đầu: "Đúng vậy, là một con chó điên nên phải gọi người đến đuổi đi."

Vốn dĩ anh không phải người quá khắc nghiệt, và Tần Khanh kia căn bản cũng không quen biết gì với anh, nhưng vừa nghĩ đến là đã có ác cảm, cho nên lời nói khó chịu cũng vì vậy buột miệng thốt ra.

Lâm Triệt kinh ngạc, cười nói: "Chỗ này là khách sạn mà, sao lại có chó vào đây?"

"Đã nói là chó điên, dĩ nhiên thích chạy loạn xen vào chuyện người khác." Nói xong, anh cầm quần áo đưa cô: "Em vào thử đi, là theo kích cỡ của em."

Lâm Triệt cúi đầu nhìn thấy bộ trang phục rất xa hoa lộng lẫy: "Whoaaa, có phải đắt tiền lắm không?"

Cố Tĩnh Trạch: "Tôi không biết."

Lâm Triệt ngấng đầu, cười tủm tim nhìn anh: "Nhìn đẹp thật đó, rất sang trọng, cảm ơn anh nhiều nha, Cố Tĩnh Trạch! Không ngờ làm vợ của anh lại được chăm sóc thế này, không tệ chút nào, thật là thích đó!"

Bộ dáng nịnh nọt của Lâm Triệt không những không làm anh khó chịu, mà trông lại rất đáng yêu. Đây cũng là lần đầu tiên anh cảm thấy chỉ là một vài câu khen tặng đơn giản của cô, thế nhưng cũng khiến anh cảm thấy thoải mãn, chút cảm giác hư vinh lan tỏa vui thích.


Load failed, please RETRY

Weekly Power Status

Rank -- Power Ranking
Stone -- Power stone

Batch unlock chapters

Table of Contents

Display Options

Background

Font

Size

Chapter comments

Write a review Reading Status: C44
Fail to post. Please try again
  • Writing Quality
  • Stability of Updates
  • Story Development
  • Character Design
  • World Background

The total score 0.0

Review posted successfully! Read more reviews
Vote with Power Stone
Rank NO.-- Power Ranking
Stone -- Power Stone
Report inappropriate content
error Tip

Report abuse

Paragraph comments

Login