Download App
38.05% Thiểm Hôn Kiều Thê: Ông Xã Cực Sủng ~ Mộc Y Y / Chapter 43: Chap 43: Cỡ Hoài Không Ra

Chapter 43: Chap 43: Cỡ Hoài Không Ra

Lúc này Lâm Triệt nhìn thấy trước phòng ăn có rất nhiều phóng viên đang chen chúc nhau.

"Có phóng viên kìa! Không được, phải trốn thôi! Mới lúc nãy tôi còn bị họ vây quanh không thoát được!" Cô hoàn toàn không có kinh nghiệm ứng phó với phóng viên, cho nên nhất thời cứ gặp họ là đơ người, không biết nên nói gì, chỉ sợ một lời hớ hênh sẽ ảnh hưởng đến cả sự nghiệp sau này.

Cố Tĩnh Trạch nhìn thoáng qua, nói: "Bên trong có chỗ trốn, chúng ta vào đi."

Vừa nói, Cố Tĩnh Trạch vừa ra hiệu bằng ánh mắt cho vệ sĩ bên cạnh canh chừng đám phóng viên đó và kéo Lâm Triệt rẽ sang hướng khác.

Lâm Triệt thấy phóng viên không đuổi theo kịp thì mới thở phào nhẹ nhõm: "May mà trốn kịp, bằng không thì tôi chả biết làm sao bây giờ..."

Cố Tĩnh Trạch vô ngữ nhìn cô, trong lòng thầm nghĩ nếu đây không phải là khách sạn thuộc tập đoàn Cố thị, khắp nơi đều có người của anh thì cô có thể chạy được sao, phóng viên không phải không đuổi kịp mà là đã bị ngăn cản lại.

Hai người bước vào một phòng nghỉ, Cố Tĩnh Trạch nói: "Tôi sẽ cho người mang đến ít đồ cho em dùng điểm tâm."

"Thật tốt quá, cảm ơn anh, Cố Tĩnh Trạch! Anh thật là tốt~!" Cô ngẩng đầu nhìn anh với ánh mắt long lanh cảm động.

Anh dĩ nhiên biết cô đang khoa trương lấy lòng, nhưng vẫn cảm thấy rất thích thú thoả mãn: "Biết vậy thì sau này nhớ ngoan ngoãn nghe lời và đối xử với tôi tốt một chút." Nói xong, anh lấy một mâm đồ ăn đưa đến trước mặt cô.

Cô ngồi xe lăn nên không tiện đi lại, nhìn thấy mọi thứ được đưa đến tận nơi thì rất thích thú vui sướng nhìn anh, hoá ra người đàn ông này cũng không đáng ghét lắm nhi.

Lâm Triệt vui vẻ ăn uống, đột nhiên di động của Cố Tĩnh Trạch reo lên, là vệ sĩ gọi đến: "Thiếu gia, vừa rồi có Lâm Hướng Thiên muốn tới gặp ngài, đã bị chúng tôi cản lại."

Gương mặt Cố Tĩnh Trạch không có biểu cảm gì đặc biệt, nhìn thoáng qua Lâm Triệt bên cạnh, nhàn nhạt trả lời: "Ừ."

Cúp điện thoại, nhìn Lâm Triệt nhích tới nhích lui, giống như đang muốn chỉnh lại quần áo, anh không khỏi thắc mắc: "Làm sao vậy?"

Lâm Triệt đang ngẻo đầu muốn bắt lấy sợi dây áo sau lưng nhưng lại không với tới, chỉ buồn bực nói: "Hình như dây áo bị vướng lại rồi?"

Cố Tĩnh Trạch vô ngữ lắc đầu, bước tới xem: "Nhìn em tay chân vụng về như vậy, cái gì cũng làm không xong, để tôi giúp em."

Lâm Triệt bĩu môi nói: "Được rồi, vậy để người

thông minh như anh làm đi."

Cố Tĩnh Trạch: "Nhìn em quá là ngốc luôn."

Anh đi vòng qua phía sau lưng cô, thì ra là dây thắt sau lưng bị mắc vào khung xe lăn, nhìn cũng khá khó khăn để tháo ra, anh nắm dây rồi nói: "Ai kêu em lại mặc quần áo phức tạp như vậy?"

Lâm Triệt cảm nhận được bàn tay nóng bỏng của anh va chạm đủ chỗ ở sau lưng, làm cô rất ngượng và khó giữ vững tư thế ngồi thẳng. Nhưng cô vẫn phải làm bộ như không cảm giác được gì, hừ một tiếng nói: "Tham dự lễ đính hôn thì đâu thể mặc quần áo xuề xoà được, huống chi tôi là vợ của anh mà, đâu thể làm anh mất mặt. Anh nhìn đi, bộ này là hàng hiệu đó, là công ty cho tôi mượn."

Gương mặt Cổ Tĩnh Trạch tối sầm: "Em không có lễ phục thì có thể nói với tôi. Tôi sẽ mua cho em, việc gì phải mượn của công ty?"

Lâm Triệt: "Vậy thì phiền lắm."

"Là phiền, hay là không muốn nói cho tôi hôm nay em đi dự lễ đính hôn của người xưa?" Cố Tĩnh Trạch vừa nói mà trong lòng không khỏi buồn bực, nhớ đến việc hôm nay cô lén giấu anh tham dự lễ đính hôn của người từng thương mà rất khó chịu.

Da lưng trơn mịn của Lâm Triệt tê rần, quay đầu tức giận với anh: "Này, anh không thể nhẹ nhàng chút sao, tôi đau quá!"

"Thật xin lỗi, tôi nhất thời không để ý." Chính anh cũng không hiểu nổi mình đang nghĩ gì, nghe lời cô nhắc nhở thì liền nhẹ nhàng trở lại, cúi đầu xuống từ từ mày mò.

Lâm Triệt thấy vậy thì do dự: "Này, anh cúi đầu làm gì vậy, không phải là phát bệnh chứ?"

Cô nhớ anh từng nói nếu tiếp xúc quá gần với nữ giới thì sẽ bị dị ứng, mức độ dị ứng thì có nhiều tình trạng khác nhau, thường là sẽ nổi sởi.

Cố Tĩnh Trạch: "Sao lại hỏi vậy?"

Lâm Triệt: "Tôi không phải sợ anh chạm vào tôi, tôi chỉ lo anh phát bệnh thôi..."

"Tôi trước mặt em trông yếu đuối vậy sao?" Cố Tĩnh Trạch buồn bực nói: "Hơn nữa, bộ dạng nào của em mà tôi chưa thấy?"

Lâm Triệt quay đầu trừng mắt liếc nhìn anh một cái: "Tôi thật là hân hạnh quá đi mà!"

Nghĩ lại cũng đúng, có hình ảnh nào của cô mà anh chưa thấy đâu, từ lúc cô hạ dược anh là đã có một hình ảnh quá xấu rồi, sau đó còn say rượu rồi làm loạn lên, giờ lại có màn scandal nữa. Cô không khỏi nghĩ đến, nếu đổi ngược lại là Mạc Huệ Linh chắc sẽ không như vậy...

Khó trách anh lại yêu thích Mạc Huệ Linh chứ không phải cô, nữ giới trước mặt đàn ông phải luôn giữ khoảng cách, giữ hình tượng, nếu không sao đàn ông thích nổi? Chưa kể đó là Cố Tĩnh Trạch, một người cao cao tại thượng, đảm bảo xung quanh anh luôn xuất hiện toàn là thục nữ.

Trong lúc Lâm Triệt đang miên man suy nghĩ thì Cố Tĩnh Trạch cũng rối rắm ở sau lưng, dây áo của cô buộc lại rất cầu kỳ làm anh không biết phải gỡ như thế nào. Đang cúi đầu tập trung thì đột nhiên nhìn lại, đập vào mắt anh là phần ngực mềm mại nõn nà đong đưa ngay dưới xương quai xanh gợi cảm, nửa ẩn nửa hiện...

Anh mơ hồ nhớ lại lời cô nói, ngực của cô là tự nhiên, hình dạng như trái đào... Giờ thấy được thì quả là đúng như vậy!

Tuy bầu ngực bị che đậy hơn phân nửa bởi bộ lễ phục màu lam, nhưng vẫn nhìn ra được một nửa hình dạng quả cầu tinh khôi, trơn mềm đang nảy nở.

Từ góc độ của anh có thể nhìn thấy trọn vẹn làn da trắng mịn không tì vết, thậm chí cả một lỗ chân lông cũng không thấy, mà những cọng lông tơ tinh tế lại càng làm da của cô giống như da em bé.

Yết hầu của anh nóng lên, giật giật, anh vội vàng rời ánh mắt đi, cảm thấy bực bội bất lực. Trí óc trở nên sốt ruột, động tác trong tay hỗn độn không kiểm soát được, anh không hiểu tại sao mình lại trở nên như vậy, khó tránh khỏi bực dọc.

Một giây sau thì hai bàn tay anh căng lên, lớn tiêng mắng: "Shit! Cởi hoài không ra!"

XOẸT!!!

Chỉ một lực nhỏ nhoi từ bàn tay của anh mà bộ lễ phục của cô rách toang! Hỏng rồi!? Lâm Triệt hốt hoảng lấy tay vịn lại quần áo, vô ngữ ngẩng đầu nhìn Cố Tĩnh Trạch, gắt to: "Anh làm gì vậy Cố Tĩnh Trạch, có ai giúp đỡ như anh không!?" Cảm giác lành lạnh xen vào da thịt khiến cô ngượng ngùng.

Cố Tĩnh Trạch cũng buồn bực, tai anh đỏ gắt lên, lúng túng không biết làm gì.

Quần áo bị bung ra làm thân thể của cô nửa kín nửa hở lại càng mê người, từng đường cong đều lộ rõ mồn một, làm người đối diện cảm tưởng như muốn ngưng thở. Tâm anh lập tức rộn ràng lên, lồng ngực đập liên hồi.

Lâm Triệt quay đầu hung dữ nhìn anh: "Lễ phục bị hỏng hết rồi, anh có biết bộ này bao nhiêu tiền không?"

Cố Tĩnh Trạch gắt lại: "Tôi đền cho em là được!"

Lâm Triệt: "Hừ! Anh đền cho tôi đi!"

Cố Tĩnh Trạch trừng mắt nhìn cô một cái, lấy di động ra gọi cho người hầu: "Tìm cho tôi một bộ lễ phục cho nữ, theo kích cỡ của thiếu phu nhân."

Vừa nói anh vừa nhìn lại Lâm Triệt, cô đang nhìn anh với ánh mắt oán trách, hai tay vụng về níu giữ quần áo che lại ngực của mình, ngực cô vốn dĩ vừa phải không lớn không nhỏ, nhưng vì đôi tay đang chụm lại đó càng khiến bầu ngực trông lớn hơn bình thường.

Đáy mắt Cố Tĩnh Trạch thất thần, mê ly trong chốc lát, ngần ngơ nhìn cô một hồi rồi nhíu mày quay đầu đi. Cô gái ngu ngốc này thật là, còn đứng đây khiêu khích anh!

Lâm Triệt hết cách, đành tự đấy xe lăn vào phòng tắm, phải tìm tạm một cái áo choàng tắm mặt vào đã.


Load failed, please RETRY

Weekly Power Status

Rank -- Power Ranking
Stone -- Power stone

Batch unlock chapters

Table of Contents

Display Options

Background

Font

Size

Chapter comments

Write a review Reading Status: C43
Fail to post. Please try again
  • Writing Quality
  • Stability of Updates
  • Story Development
  • Character Design
  • World Background

The total score 0.0

Review posted successfully! Read more reviews
Vote with Power Stone
Rank NO.-- Power Ranking
Stone -- Power Stone
Report inappropriate content
error Tip

Report abuse

Paragraph comments

Login