Quay đầu nhìn lại, ngay trước cái hồ bên cạnh đài phun nước, người đàn ông thản nhiên rời đi, biến mất trong bóng đêm mờ mịt, mông lung không rõ.
"... Cảm ơn."
Bỗng nhiên, Nguyễn Nguyễn như hiểu ra gì đó, quay người nhìn bóng lưng người đàn ông, nhẹ nhàng nói một câu.
Đồng tình cũng được, thương hại cũng được, thậm chí là tiện tay giúp đỡ cũng được.
Dù sao cũng là bèo nước gặp nhau, đó là lòng tốt của người xa lạ, đương nhiên cô phải quý trọng.
Mở áo khoác ra, mặc lên người kéo khóa lại, lúc này Nguyễn Nguyễn mới đứng dậy.
Sau đó, đang định đi vào phòng khách nhà họ Lệ tìm Vi Vi.
Nhưng mới đi được nửa đường, cô liền gặp được Trì Vi.
Thấy Nguyễn Nguyễn, Trì Vi bước nhanh về phía cô ấy, quan sát cô ấy một lượt: "Nguyễn Nguyễn, cậu... Không sao chứ?"
"Vi Vi, mình không sao, còn cậu?"
Nguyễn Nguyễn cũng đang quan sát Trì Vi, xác định cô bình yên vô sự, trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm.