Cô ngồi cạnh mép giường, giơ tay xoa mặt An An, cô ấy vẫn là bộ dáng đáng yêu ngây thơ như vậy.
Thật ra có những lúc cô rất hâm mộ An An, ít ra cô ấy không phải trải qua những chuyện mà cô gặp phải.
Yêu mà không được, liều mạng chạy đuổi về phía anh ấy, mỗi khi gặp trở ngại lại giấu mình trong đêm tối lặng khóc thầm. Một con người bi thương, một con người của quá khứ.
"An An, thật ra mình cảm thấy anh trai của mình thích cậu."
An An chu cái miệng nhỏ.
"Nhưng mà hôm đấy anh ấy đột nhiên rời đi như vậy, như là muốn nói với mình anh ấy không thích mình, mình không cần phải chờ đợi anh ấy nữa."
Loại cảm giác này thật mãnh liệt khiến cho tâm của cô đều trở nên loạn rồi.
Đường Đường cảm thấy chuyện tình cảm của mỗi người giống như một cái mê cung vậy, không tìm thấy đường ra nhưng lại không ai muốn từ bỏ.
Cô khẽ gật đầu: "Buổi tối anh ấy về, cậu cùng anh ấy nói chuyện rõ ràng."