Lăng Tử Mạt nhíu mày, cười nhạt một tiếng.
"Dục thiếu, anh cũng quá keo kiệt rồi."
Đây là việc mà cô muốn làm, hơn nữa cô cũng đã đáp ứng Mễ Nhi làm nữ chính, cô không thể thất hứa.
Đôi mắt Dục khóa chặt khuôn mặt nhỏ của cô.
"Những chuyện khác đều cho em chọn, làm đạo diễn cũng được, nhưng diễn viên thì không."
Lăng Tử Mạt tức giận, giãy khỏi tay cậu.
"Lệ Cảnh Dục, anh thật quá đáng. Đây là chuyện mà em rất muốn làm, em còn là vợ anh, anh không thể cỗ vũ em sao?"
Anh ấy là giám đốc công ty truyền thông, ở đây không ai dám gọi to tiếng với anh ấy, anh ấy không thể cổ vũ vợ mình sao?
Nói xong cô xoay người xuống xe, Dục than nhẹ một tiếng.
Cũng đi theo cô xuống, dáng người cao ráo chẳng mấy chốc đuổi kịp, chặn phía trước cô.
"Tránh ra, em phải về nhà."
Giọng nói của cô gái nào đó lạnh nhạt, ánh mắt băng băng khiến cho người nghe cảm thấy lạnh lẽo. Dục nâng cằm cô: "Em thật sự muốn làm diễn viên sao?"