Mễ Nhi kích động, cô bắt lấy tay Lăng Tử Mạt.
"Cậu coi trọng anh ta à?"
Lăng Tử Mạt rút tay về, đẩy khuôn mặt kinh ngạc của Mễ Nhi ra.
"Được rồi, cậu đừng nghĩ nhiều, tớ đi vệ sinh một chút."
Lúc cô đứng dậy đi ra ngoài không đứng vững, suýt nữa bị ngã, cô được Âu Dương Kiếm đỡ ngang eo.
"Cẩn thận."
Âu Dương Kiếm đỡ cô rồi nhắc nhở cô một chút.
Cô đứng thẳng lên nói cảm ơn với anh: "Cảm ơn ảnh đế."
Cô đi nhanh ra ngoài, phát hiện phòng vệ sinh trong phòng có người dùng nên cô ra nhà vệ sinh công cộng.
Thật ra cô không thích mùi bên trong đấy chút nào, mùi khói thuốc, mùi rượu, cả các loại nước hoa, quá khó chịu.
Nhưng cô lại không muốn rời đi, cô cũng cảm thấy mình thật kỳ lạ.
Cô vào toilet, sau khi ra khỏi buồng vệ sinh thì thấy một người đứng ở phía đối diện, người đó có khuôn mặt cực kỳ đẹp, trên miệng là nụ cười như có như không.