Tất cả mọi người đứng rất cung kính, có thể thấy được bọn họ rất sợ Lệ Cảnh Dục.
Đây là lần đầu tiên Lăng Tử Mạt thấy cậu làm việc, không nghĩ tới người con trai vẫn luôn cưng chiều cô lúc làm việc lại lãnh khốc như vậy. Cô có ảo giác cậu của trước đây là do cô tưởng tượng ra.
Cô cảm giác Dục bây giờ mới là Dục chân thật nhất, cô ngây người, suy nghĩ về vấn đề này.
"Đường Đường, đi thôi."
Cô hồi thần, phát hiện trong văn phòng chỉ còn lại cô và Mễ Nhi. Những người vừa nãy và người đàn ông chói sáng kia không thấy đâu nữa.
"Hả? "
Cô hơi ngẩn ra, không biết có chuyện gì. Mễ Nhi cười cười: "Đi ăn cơm với ông chủ, buổi tối còn phải đi hát karaoke."
Lúc này Lăng Tử Mạt mới phát hiện bọn họ đã ở đây nói chuyện cả buổi trưa. Lúc Lệ Cảnh Dục tới vừa đúng lúc ăn trưa.
"Tớ cũng phải đi à?"