Lăng Tử Mạt ngoảnh mặt lại, giơ tay vén tóc qua sau tai, hơi mỉm cười, nụ cười tuyệt mỹ, thuần túy, làm Dục không khỏi si mê.
"Cậu đừng lo lắng, tôi sẽ không làm việc ngốc đâu, chỉ là muốn đứng ở đây ngắm phong cảnh, hóng gió mà thôi."
Giọng cô bình tĩnh, khóe miệng vẫn còn vương môi cười.
Dục đi qua, ôm cô xuống dưới từ phía sau. Mắt cô nhìn thẳng vào mắt anh, sau đó híp mắt cười.
"Cậu thích tôi phải không?"
Kỳ thật không phải cô không biết, nam sinh giống Dục như vậy, nữ sinh thích anh quá nhiều. Chính là anh đối xử với ai cũng lạnh lùng, ngoại trừ cô.
Trước kia cô biết người mình thích là Hàn cho nên cố tình lảng tránh cảm tình của anh.
Hiện tại cô định cùng anh yêu thử một chút, anh trai nói rất đúng, muốn chữa khỏi vết thương trong lòng, chỉ có thể dùng tình yêu để bù đắp.
Gần đây vết thương ấy lại nhói lên rồi, cho nên cần phải có thuốc giải.
Ánh mắt ấm áp của Dục thương tiếc nhìn cô.