Lâm Sơ Tâm thấy tình trạng này của anh, cảm thấy anh cũng không phải là người giống vẻ bên ngoài. Hơn nữa tuổi tác của anh nhìn qua lớn hơn cô rất nhiều, dù sao cũng là cấp dưới của ông nội, dù có trẻ đến mấy cũng phải hơn ba mươi rồi.
Cho nên cô mới gọi một tiếng chú, cũng thể hiện thái độ của mình.
Lục Nam ngồi thẳng người, ánh mắt đang nhìn cô có thêm chút mềm mại.
"Sơ Tâm, có một số việc, cô không biết thì tốt hơn."
Có một số việc nói cho cô biết cũng không tốt, mà anh cũng không định nói.
Lâm Sơ Tâm than nhẹ một tiếng: "Thôi được, anh không nói, tôi cũng không hỏi. Nhưng có phải từ giờ về sau mình rất hay gặp phải tình huống như hôm nay không?"
Cô phải chuẩn bị một chút, vốn dĩ tưởng là có thể sống như bình thường, giờ đi theo Lục Nam, làm thư ký của anh, bọn họ còn thể hiện cho cô thấy một mặt khác, chứng tỏ sau này cô cũng tham gia cùng.