Mạc Thanh Yên vội đẩy anh ra: "Đừng làm loạn nữa, còn phải xuống gặp con dâu mà."
Vừa nói ra mấy chữ này, nháy mắt cô đã thấy mình già rồi, con trai cũng có con dâu rồi.
Lệ Đình Tuyệt nhìn vẻ mặt của cô, không trêu nữa mà đưa tay lên xoa mặt cô.
"Sao thế, không phải vẫn luôn mong con trai tìm bạn gái sao? Sao giờ lại mất hứng?"
Mạc Thanh Yên nhìn chồng mình vẫn rất đẹp trai, đến cả tóc bạc cũng không có, là kiểu đàn ông đẹp trai trưởng thành. Cô chu đôi môi nhỏ nhắn, nhẹ giọng hỏi.
"Có phải em già hơn trước nhiều rồi không?"
Người phụ nữ nào cũng sợ mình sẽ già đi, đặc biệt là già đi trước mặt người mình yêu, trong khi người nọ lại chẳng hề có dấu hiệu lão hóa, vậy thì càng đau khổ.
Lệ Đình Tuyệt liếc mắt nhìn cô, da thịt cô vẫn trắng ngần, nhéo một cái liền ửng hồng, không có gì khác biệt.
"Ngốc, con cái lớn lên, chúng ta cũng đều già đi."
Cô nghe xong càng buồn bã hơn: "Nhưng anh lại chẳng già đi chút nào."