Lệ Cảnh Hàn nguyên bản còn đang bình tĩnh giờ đã nổi lên tức giận, duỗi tay đoạt lấy điện thoại di động của cô. Cô liều mạng giấu sau lưng, sau đó lớn tiếng nói.
"Kể cả cậu có xóa đi cũng vô dụng, bạn bè tôi đã sớm chia sẻ lại rồi."
Đây là chứng cứ, nếu như tôi bị bắt, hoặc mất tích, cô ấy nhất định sẽ khiến cho cả đất nước này biết được bộ mặt của cậu.
Lệ Cảnh Hàn chưa bao giờ gặp qua cô gái nào không biết xấu hổ như vậy, tức giận đến đổi cả sắc mặt. Kỳ thật cậu rất ít khi tức giận, cũng rất ít chuyện có thể khiến cậu tức giận,
Cô gái này chỉ trong vòng vài giây có thể bức cậu tức đến mức đó.
Cậu cắn răng: "Lâm Sơ Tâm, tôi nhớ kỹ cô."
Lâm Sơ Tâm cười cười với cậu: "Như nhau, như nhau."
Hai người đều rút tầm mắt về, mỗi người quay một bên, hoàn toàn không để ý tới đối phương.
Lâm Sơ Tâm nhìn bóng đêm bên ngoài, tuy rằng có chút không cam lòng, nhưng chỉ cần không phải ngồi tù, tất cả đều có thể.