Thì ra cô là được Mạc Thanh Yên phái tới nằm vùng. Có điều Lệ Cảnh Dục cảm thấy nếu cô còn làm phiền anh cả lần nữa, anh ấy sẽ quay đầu bỏ đi luôn.
Con ngươi hẹp dài của cậu nheo lại: "An An, hôm nay em đi cùng anh đi, không cần quản anh cả đâu."
Tình cảm hai anh em rất tốt, thời điểm đối phương cần sự trợ giúp nhất định sẽ giúp.
Lệ Cảnh Hàn đứng đó, luôn có người tới tìm anh nói chuyện, còn có các chú bác mang theo con gái tới.
Cậu không thích tình cảnh này, có chút ứng phó không nổi.
Cậu đi về phía khu đồ ăn, cầm điểm tâm ngồi xuống một góc cho yên tĩnh.
Lâm Sơ Tâm cứ như vậy nhìn Lệ Cảnh Hàn ngồi xuống bên cạnh mình, cô vội sờ soạng mặt nạ, may còn đeo cái này, không là cô sẽ thảm rồi.
Đúng lúc cô còn đang cảm thấy may mắn, Trương Thải Thải đi tới, sau khi nhìn thấy Lệ Cảnh Hàn, hai mắt hóa thành hình trái tim.
"Sơ Tâm, anh ấy là Lệ đại thiếu gia, người thừa kế tập đoàn Lệ thị."