Hứa Thu và Lương Lỗi đều có hơi kích động: "Tốt, tốt….."
Bọn họ cũng hy vọng Tiểu Ảnh, tuy rằng nghe Hạo nhi nói quá lên, cũng có xem qua ảnh chụp rồi nhưng bọn họ rất sợ lại mừng hụt.
Lương Mộc Tình nhìn họ kích động nhưng còn có chút lo lắng, cô nắm chặt tay hai người.
"Ba mẹ, có hy vọng là tốt rồi. Mặc kệ cô ấy có phải hay không, con tin rằng chị nhất định sẽ trở về."
Cô chính là ví dụ, tuy rằng đã chịu đựng biết bao khổ đau nhưng hiện tại đã khổ tận cam lai rồi. Mà chị cô lại càng khổ hơn cô, cô ấy sẽ có được tương lai càng tốt đẹp. Cô tin tưởng ông trời công bằng, khiến người ta nếm trải đau khổ, sau đó mới cho trái ngọt.
Nam Cung Ngạo đi đến, nhìn thấy trong phòng đều là người nhà của cô, khóe miệng anh mang theo ý cười.
"Tiểu Phó, nghi thức sắp bắt đầu, em sẵn sàng chưa?"
Lương Mộc Tình khẽ gật đầu, cô đã sớm chuẩn bị xong. Chỉ cần gả cho anh, đều phải trải qua trình tự.