Kỳ thật mấy ngày nay đã khá hơn nhiều, so với lúc trước coi như đã dễ chịu hơn. So với lần đầu mang thai, cô cảm thấy đã tốt hơn nhiều.
Lúc đó, trái tim trong cơ thể cô rất nhanh sẽ không chịu đựng nổi nữa, cho nên thân thể cô càng không thoải mái.
Nam Cung Ngạo đặt một tay lên vai cô, đáy mắt đều là sự đau lòng.
"Chúng ta sinh thêm lần này nữa là đủ rồi."
Thấy cô khó chịu như vậy, anh không muốn cô sinh con nữa, hai đứa là đủ rồi.
Lương Mộc Tình xoay người lại, dựa vào lồng ngực anh, cười ngọt ngào.
"Ừ…."
Hai người ở trong phòng chim chuột được một lúc lâu mới rời khỏi phòng.
Tiểu Hành dựa vào tường, hai tay khoanh trước ngực tựa như đang đợi hai người họ.
Lương Mộc Tình nhìn dáng vẽ cao lãnh của thằng bé, hình như càng ngày càng giống Nam Cung Ngạo.
"Tiểu Hành, sao con không vào phòng?"
Lương Tử Hành đứng thẳng người lại: "Con sợ mẹ còn chưa dậy."