Trong đầu anh nhớ lại trước kia, những hình ảnh anh bắt nạt cô.
Khi đó mỗi đêm anh đều phải bá chiếm cô, mà cô chỉ luôn trộm cắn góc chăn khóc. Nếu việc này bị ba cô biết, liệu anh có bị ông đập cho một trận không?
Nghĩ vậy, anh cảm thấy mình trước kia thật là khốn nạn.
Bây giờ cô có ba mẹ chống lưng, sau này anh cũng không dám bắt nạt cô nữa.
Người nào đó đột nhiên cười, cười đến vô cùng vui vẻ.
Khiến cho Nam Cung Toàn ở một bên hoảng sợ:
"Anh, anh sao vậy?"
Anh tựa như đột nhiên không bình thường, cười đến vui vẻ như vậy.
Nam Cung Ngạo nâng ly rượu lên uống một ngụm:
"Cô ấy bây giờ không dễ bị bắt nạt nữa, tôi đang cười chính mình."
Cười chính mình nên sớm bị người như vậy trừng trị, cũng không đến mức luôn khiến cô đau lòng.
Nam Cung Toàn rầu rĩ uống một ngụm rượu:
"Anh, anh và chị ấy định khi nào kết hôn?"