Nam Cung Ngạo nhìn dáng vẻ lo lắng của cô, ôm cô vào lòng:
"Anh chắc chắn."
Lương Mộc Tình nhìn dáng vẻ khẳng định của anh, dựa vào lồng ngực vững chắc của anh. Đối diện với đôi mắt xanh thẳm, lúc này cô cảm thấy rất hạnh phúc.
Trước kia cô chưa từng nghĩ đến sẽ có những giây phút tốt đẹp như thế cùng anh. Cô có được một người đàn ông hoàn mỹ như vậy, có lẽ kiếp trước cô đã cứu cả thế giới.
Hai người vào siêu thị, Lương Mộc Tình đổi tiền xu, sau đó đến khu để xe đẩy lấy một cái xe mua sắm.
Nam Cung Ngạo toàn bộ quá trình đều nhìn cô. Anh phát hiện, cô gái này hình như thường xuyên đến đây, rất quen thuộc chỗ này.
Anh sải bước đi qua, chủ động đẩy xe. Anh chỉ chỉ bàn tay của mình:
"Nắm chặt lấy, không phải nói là rất đông người sao? Đừng để đi lạc."