Từ Ức trước giờ chưa từng nhìn thấy dáng vẻ này của Lương Mộc Tình, càng nhìn càng giống học sinh cấp ba.
Ha… Tình Tình, ngày đầu tiên đi làm, cậu thế này cũng quá kinh hãi rồi đấy.
Cô bắt đầu hoài nghi, cô nàng này có phải không muốn đến công ty làm việc nên mới cố ý mặc thành thế này không.
Lương Mộc Tình kéo tay cô bạn lại:
"Cậu mau nói cho tớ biết, tớ ngồi chỗ nào?"
Hôm nay cô thề cô không muốn đứng lên, tốt nhất là núp ở trong góc. Từ Ức nhìn biểu cảm của cô, thật là không nhịn được mà muốn cười, chỉ có thể kéo cô ngồi vào vị trí.
"Tình Tình, cậu không thích công việc này lắm hả?"
Lương Mộc Tình khẩn trương ngồi xuống, khuôn mặt nhăn nhó:
"Còn không phải tại Nam Cung Ngạo kêu tớ mặc thành thế này à."
Nghĩ đến cái người kia, hôm nay đẩy cô đến tình cảnh này, thật là khiến cô cảnh đời khó quên.
Hai mắt Từ Ức sáng ngời:
"Người vừa ngồi máy bay đến chính là cậu sao?"