Nụ cười trên mặt của Lương Mộc Tình cứng lại, vốn tưởng ba cô sau khi nghe xong sẽ hiểu, nhưng trong lòng bọn họ, sự thù hận Nam Cung gia đã ăn sâu vào trong thâm tâm.
Cô chớp chớp đôi mắt to như quả nho đen, đáy mắt gần như đã mất hết hy vọng, xem ra để Nam Cung Ngạo được người nhà cô tha thứ còn rất khó, bọn họ còn phải trải qua một chặng đường dài phía trước.
"Tiểu Tình, cậu ta không chỉ lấy đi trái tim của con, còn khiến con mang thai đứa nhỏ, cậu ta chính là muốn lấy đi cuộc sống của con."
Khi Lương Lỗi phân tích chuyện này đã giật mình: "Nhìn nó không phải là một đứa trẻ hư, cậu ta nhất định có mục đích. Tiểu Tình nhất định phải tránh xa cậu ta."
Ách. . . . . . . . .
Lương Mộc Tình cảm thấy suy nghĩ này của ba quá mức kinh khủng, cô nhanh chóng phân tích rõ để ông hiểu được Nam Cung Ngạo.
"Ba, Nam Cung Ngạo không phải người xấu, thật sự, từ nhỏ anh ấy đã luôn chăm sóc bảo vệ con, bằng không con sớm muộn đã chết rồi."