Nam Cung Ngạo đột nhiên mở mắt ra, nhìn thấy Lương Mộc Tình, anh hỏi.
"Anh làm sao vậy?"
Anh mơ một giấc mơ rất kì lạ, anh ở trong bóng đêm không tìm thấy lối ra, anh chạy thục mạng nhưng không thể thoát khỏi bóng tối, không thể thấy cô và con trai mình.
Lương Mộc Tình nhìn thấy anh tỉnh lại, khóc lên.
"Nam Cung Ngạo, rốt cuộc anh cũng tỉnh, hù chết mọi người rồi."
Lương Tử Hành cũng chạy đặt tay lên tay hai người: "Ba, ba còn khó chịu không?"
Nam Cung Ngạo ngồi dậy, hoạt động một chút.
"Ba khỏe lắm, vừa rồi ba bị sao vậy?"
Lão gia tử thấy Nam Cung Ngạo tỉnh, kích động lau nước mắt.
"Ngạo nhi, ông nội còn nghĩ kẻ đầu bạc phải tiễn kẻ đầu xanh rồi."
Giọng của ông có chút nghẹn ngào, lúc này nhìn anh tốt lên, sự đau lòng giảm bớt đôi chút.