Nam Cung Ngạo nhìn canh trước mặt, anh cười ấm áp.
"Tiểu Phó, ăn canh đi."
Lương Mộc Tình nở nụ cười, cô cầm thìa nhẹ nhàng khuấy, bởi vì canh này rất nóng, cô muốn thổi nguội rồi đặt lên trước mặt Nam Cung Ngạo.
"Anh uống đi, em thổi nguội rồi."
Cô đương nhiên biết đây là canh gì, là canh bổ tổ truyền của Nam Cung gia, cô muốn Nam Cung Ngạo uống nhiều chút.
Nam Cung Ngạo nở nụ cười, đôi mắt sâu nhìn cô.
"Anh còn cần bổ nữa sao?"
Khuôn mặt Lương Mộc Tình đỏ lên, không để ý đến anh, cúi đầu ăn đồ ăn trong đĩa.
Nam Cung Ngạo nhìn hai chén canh trước mặt mình, nếu vợ cảm thấy anh cần bồi bổ như vậy chính minh anh vẫn chưa làm đủ sức. Vì thế anh uống hết hai bát canh, uống xong còn không quên báo cáo với cô.
"Vợ à, anh đã uống hết canh rồi, đêm nay có phải nên thử hiệu quả của canh không?"