Lúc này Lệ Đình Phàm đã đi tới, anh suất khí mà lại ôn nhu, ánh mắt của anh vẫn nhìn chăm chú vào Nam Cung Di, Nam Cung Di mím môi cười. Chỉ có ở trước mặt Lệ Đình Phàm, Nam Cung Di mới có thể biểu hiện thẹn thùng như vậy.
Lương Mộc Tình thật sự ngạc nhiên, thì ra Nam Cung tiểu thư cũng có thể nửa tính như vậy, tao nhã như vậy, đáng yêu như vậy!
Nam Cung Di đưa tay qua ôm lấy cánh tay Lệ Đình Phàm, nói với Lương Mộc Tình.
"Anh ấy là tướng công của tôi, Lệ Đình Phàm, hai người trước đây có thể là chưa gặp qua."
Sau đó hai mắt cô lóe lên ánh sáng ấm áp nhìn về phía Lệ Đình Phàm: "Phàm, cô ấy chính là chị dâu của em Lương Mộc Tình."
Lệ Đình Phàm hơi hơi gật đầu: "Chị dâu, xin chào!"
Lương Mộc Tình bị anh gọi đến trong lòng khẽ run lên, trên mặt xuất hiện một vệt đỏ ửng. Bởi vì cô tạm thời còn không có quen với cách xưng hô này, cho nên có chút thẹn thùng.
"Lệ thiếu gia, xin chào!"