Long Thiên Mặc cam đoan nói:
"Tôi tuyệt đối sẽ không để họ nói ra. Tiểu Hành là ân nhân cứu mạng của chúng tôi, tôi sẽ không bán đứng nó."
Ngôn Ngọc híp mắt cười:
"Các anh có thể nhớ rõ ơn của nó là được, tạm biệt!"
Long Thiên Mặc cảm thấy thân phận của những người tới đây lần này cũng không phải bình thường, dường như cũng đến không ít. Anh cảm thấy nếu gặp phải những người này, mười Thiên Mặc anh cũng không đủ chết.
Đặc biệt là người đàn ông yêu nghiệt kia, với khí tràng mạnh mẽ của anh ta, cùng với cặp mắt tà khí ngút trời kia, anh là đàn ông còn bị hấp dẫn, lại càng không nói đến phụ nữ.
Hơn nữa anh ta là người nguy hiểm nhất trong bọn họ. Cho nên sau này anh cũng sẽ không đi trêu chọc những người này. Anh thầm nghĩ muốn sống an ổn với Tiểu Ảnh.
Nửa đời sau của họ sẽ ở bên nhau, những thứ khác đối với anh không quan trọng.
---------