Tiểu Ảnh ôm lấy cổ hắn, cô chỉ luôn cười:
Thiên Mặc, quên em đi, sống thật tốt. Anh nhất định phải hạnh phúc.
Cô mím môi cười, đáy mắt là bị thương vô hạn.
Thật ra cô cũng tưởng tượng rằng sẽ cùng hắn ở bên nhau. Hắn dịu dàng như vậy, đối xử với cô tốt như thế.
Cô muốn sinh con cho hắn, một đứa bé ấm áp như Tiểu Hành vậy.
Cô dựa vào trong ngực hắn, hơi thở yếu hơn một chút. Cô đã cảm giác được làn da lại bắt đầu rối loạn, ngứa đến khó chịu, nóng bừng đau rát.
"Em chết rồi, hãy chôn em ở cánh đồng hoa, em còn các chị em đều ở đó."
Nói xong, cô nhắm mắt lại. Long Thiên Mặc vẫn bình tĩnh, trên khuôn mặt xuất hiện một tia rạn vỡ, hắn đột nhiên hô to:
"Mấy người ra hết đây cho tôi, mau cứu cô ấy."
Sau đó khóe mắt hắn chảy xuống một giọt nước mắt, giọng nói nghẹn ngào:
"Tiểu. . . . . . Ảnh, không được chết, anh không cho phép em chết. Em tỉnh lại cho anh, anh không cho phép."