Lương Tử Hành cảm thấy cô không phải người xấu. Không có người xấu nào lương thiện như vậy, cũng không có người xấu nào xinh đẹp như vậy.
Nó muốn cứu cô, không muốn để cô chết.
Tiểu Ảnh nở nụ cười, cô rời khỏi phòng bệnh vô trùng kia, cách cái chết cũng không xa nữa. Miệng vết thương trên cơ thể này sẽ nhiễm trùng, cô sẽ càng chết nhanh hơn.
Ai cũng không cứu được cô.
Thật ra cô cũng muốn vượt qua, cũng muốn sống tiếp. Thật vất vả mới gặp được tình yêu, gặp được người đàn ông liều lĩnh muốn cứu cô kia, cô đã may mắn rồi.
Nhưng mà cô không muốn liên lụy đến hắn, không muốn vì cô mà hắn phải đi xuống lò luyện than, trở nên không giống hắn nữa.
Trước kia hắn là một người lương thiện như vậy, mới đây vừa cứu cô. Mà hiện tại vì cứu cô lại muốn giết một đứa nhỏ. Cô không muốn hắn trở nên như thế, cô không cần.
Đôi mắt đen láy của Lương tử Hành thoáng qua tia mất mát, nó phất tay với Tiểu Ảnh.