Lương Tử Hành nghe được có tiếng gọi, cậu bé đột nhiên mở mắt, nhìn trần nhà màu trắng, nâng tay xoa xoa mắt.
Cậu thầm nghĩ, sao mình lại ngủ rồi? Cậu ngồi dậy, sau đó xuống giường, đi đến bên cạnh Tiểu Ảnh.
"Cô Tiểu Ảnh, cô gọi con ạ?"
Tiểu Ảnh nhìn camera. Lúc này chắc hắn đang họp cùng bác sĩ, cho nên cô phải giúp thằng bé rời khỏi đây.
"Tiểu Hành, giúp cô cởi dây thừng, cô đưa con rời khỏi đây."
Chỉ cần ra khỏi bệnh viện, Tiểu Hành sẽ có cơ hội rời khỏi tòa thành này.
Lương Tử Hành tìm thấy dao giải phẫu, sau đó cắt dây trói màu trắng, Tiểu Ảnh được tự do.
Cô ngồi dậy, đau đớn khiến cô hít thở cũng khó khăn. Cô nhìn thuốc giảm đau trên bàn, bối rối một chút rồi nuốt xuống.
Lương Tử Hành thấy cô nuốt quá nhiều, nhướng đôi mày kiếm thanh tú:
"Cô Tiểu Ảnh, không thể uống thuốc như thế."
Nó biết cô bị bệnh, hơn nữa còn rất nghiêm trọng, nhưng uống nhiều thuốc như thế sẽ chết người đó.