Hai mắt Nam Cung Ngạo sáng ngời, đảo Phi Ngư cách đây không xa nhưng trong truyền thuyết có ghi đảo này nguy hiểm vô cùng, có đi mà không có về.
"Cậu ta đi tới đó làm gì? Sao lại dẫn con tôi theo?"
Nam Cung Ngạo thực sự nghĩ không ra, hắn làm thế vì mục đích gì?
Tiểu Phó và hắn không oán không cừu. Cho dù có cũng chỉ bởi mình hắn, vợ con hắn không liên quan.
Long lão thái thái than nhẹ một tiếng: "Thằng bé là vì một nữ nhân, một người mà sắp từ giã cõi đời."
Đây là chuyện bà không muốn nhắc tới nhất, tự trách mình không giáo dục tốt cháu trai.
Lương Mộc Tình đứng bật dậy: "Nam Cung Ngạo, chúng ta đi thôi."
Cô chờ không kịp, cô muốn lập tức tìm được nhi tử, muốn cùng cậu bé ở bên nhau. Về sau bọn họ một nhà ba người, không bao giờ tách ra.
Nam Cung Ngạo biết cô gấp, chính là nơi đó, cô không hiểu biết, thập phần nguy hiểm.
Anh dắt tay cô: "Chúng ta về nhà trước."