"Tiểu Hành, cháu có sao không?"
Lương Lỗi một mực chờ ngoài cửa, tiểu tử này đi vào lâu như vậy cũng chưa ra, ông bắt đầu lo lắng.
Lương Tử Hành cùng Nam Cung lão gia đi ra, nói: "Ông ngoại đang gọi cháu, cháu phải đi rồi, ông phải cẩn thận nhé."
Nói xong liền chạy ra ngoài, mà Nam Cung lão gia đối với tiểu tử này có ấn tượng rất sâu.
"Bộ dạng rất tốt, lại còn hiểu chuyện."
Ông cảm thấy tiểu tử này còn hiểu chuyện hơn đại tôn tử lúc nhỏ kia của ông. Ngạo nhi luôn làm cho ông quan tâm, nhưng nó lại không nghe lời ông, nghĩ lại thật đau lòng.
Lương Tử Hành đi ra ngoài, Lương Lỗi bèn qua dắt tay cậu nhóc.
"Sao đi lâu vậy cháu? Ông ngoại còn tưởng cháu đã chạy đi đâu mất."
Ông nhìn chằm chằm vào cửa, chỉ sợ Tiểu Hành bị ai đó ôm đi, may là bé không có việc gì.
Lương Tử Hành nở nụ cười: "Ông ngoại, ông yên tâm, cháu sẽ tự bảo vệ mình."