Nam Cung lão gia cười chào hỏi với Long lão phu nhân. Long Thiên Vũ cũng chào ông một tiếng.
"Nam Cung ông nội, đã lâu không được gặp ạ."
Ông nội nở nụ cười, so với bộ dạng nghiêm gúc hàng ngày, lúc này từ ái hơn nhiều.
"Ngạo nhi, ngồi xuống."
Ông ra mệnh lệnh. Nam Cung gia có gia quy, phải phục tùng lời nói của thế hệ trước.
Anh ngồi vào bàn ăn, ngay cả ánh mắt cũng không liếc Long Thiên Vũ.
Long lão phu nhân cười lạnh một tiếng: "Nam Cung thiếu gia, ta cũng coi như là trưởng bối của cậu, vậy mà gặp mặt cũng không hề chào một tiếng, như vậy có được không?"
Nam Cung Ngạo lúc này mới quay đầu sang phía bà. Nguyên lai Long lão phu nhân giống như trong lời đồn, tướng mạo hung dữ, nói lên tính cách tuyệt đối ngoan chuẩn.
Đôi mắt anh u ám: "Long lão phu nhân, ông nội cháu sợ bà, còn cháu không sợ."
Anh nói chuyện từ trước đến nay không để đường lui, cho nên anh vừa nói ra, Nam Cung lão gia không nhịn được.