Nam Cung Ngạo muốn phòng bệnh tốt nhất ở đây, bọn họ chuyển Lương Mộc Tình về phòng.
Lương Tử ngồi trên sô pha ngáp một cái, hai mắt vẫn nhìn chăm chú vào Lương Mộc Tình, nghĩ muốn chờ cô tỉnh lại. Thế nhưng cậu nhóc có thói quen ngủ trưa, cho nên hôm nay mệt nhóc như vậy, giờ không mở nổi mắt nữa.
Nam Cung Ngạo nhìn dáng vẻ này của cậu nhóc, mới nhíu mày lạnh lùng nói.
"Buồn ngủ thì ngủ đi, đừng gắng gượng quá."
Lương Tử nhìn anh một cái: "Đợi lát nữa Tiểu Tình tỉnh lại, chú nhất định phải đánh thức cháu đấy."
Khóe miệng Nam Cung Ngạo hơi giương lên, cũng coi như không uổng công Tiểu Phó thương yêu tiểu tử này, cậu nhóc cũng rất quan tâm đến cô.
"Được, chú nhất định sẽ gọi cháu dậy."
Lương Tử nghe anh nói như vậy, mới rụt người vào trong sô pha, sau đó nhắm hai mắt lại.