Lương Mộc Tình vẫn không quá tin anh có thể nấu cơm. Mà Nam Cung Ngạo lại thể hiện niềm tin hừng hực, anh muốn thể hiện cho Tiểu Phó xem, Nam Cung Ngạo chuyện gì cũng có thể làm được.
Nam Cung Ngạo vào phòng bếp, mang tạp dề không vừa người vào.
Lương Mộc Tình đi theo sau: "Nếu không anh để em làm đi."
Trước đây đều là cô làm. Tuy rằng hôm nay, sau khi say rượu xong cả người cô đều mềm nhũn nhưng làm ít thức ăn cô vẫn có thể làm được.
Nam Cung Ngạo đẩy cô ra khỏi phòng bếp: "Em lên lầu tắm nước nóng đi, mùi rượu trên người rất khó ngửi."
Lương Mộc Tình ngửi ngửi mùi trên người mình, hình như có mùi gì đó không phải của cô. Có thể do ở chỗ ồn ào hỗn tạp kia, bị ám mùi của người khác.
Cô khẽ gật đầu: "Được, em đi tắm. Em có thể mặc đồ của anh không?"
Chỗ này không có đồ của cô, cho nên chỉ có thể mặc đồ của anh thôi. Mà anh lại có bệnh sạch sẽ, sợ anh không chịu được cho nên phải hỏi trước hỏi sau một chút.