Lương Tử Hành không liếc mắt nhìn Nam Cung Ngạo nhiều mà chỉ chú ý thúc giục ông bà ngoại đến lúc đi rồi.
Hứa Thu dặn dò trước khi rời đi: "Tiểu Tình, đừng quên, quán cà phê Ma Khắc."
Lương Mộc Tình không nghĩ tới chuyện mẹ sẽ nói hết địa chỉ ra như vậy, vì thế cô liền nhanh nhẹn thúc giục bà.
"Mẹ đi nhanh đi, con biết rồi."
Hai vị trưởng bối đưa đứa nhỏ đi. Trong nhà ăn cũng chỉ còn lại ba người trẻ tuổi.
Nam Cung Ngạo mặc bộ âu phục và áo sơ mi đã mặc ngày hôm qua, có chút không thoải mái nên cơ thể vẫn hay đưa tay gãi gãi cổ vài cái.
Mà Lương Mộc Hạo thì mặc bộ âu phục màu trắng được may thủ công, ngồi ngay ngắn. Trên khuôn mặt tuấn tú của anh hiện lên nụ cười thản nhiên, sau đó hướng về phía Lương Mộc Tình.
"Tiểu Tình, có việc cần trợ giúp nhớ tìm anh đấy."
Dù sao mỗi lần anh phải đi xem mắt đều cần em gái đến hỗ trợ một chút, anh đương nhiên cũng có thể giúp cô.