Nam Cung Ngạo nhìn thấy cô mặc áo ngủ đáng yêu như vậy, hơn nữa tóc còn bện thành hai cái bím tóc giống như bánh quai chèo, rất xinh đẹp đấy.
Anh bước một tiến tới gần cô, sau đó dùng thon dài ngón tay gợi lên cằm của cô.
"Em như vậy thật đáng yêu! Tôi thích."
Thẳng tanh nói ra sự yêu thích của anh, hơn nữa nụ cười trên mặt còn mang theo vài tia đen tối.
Lương Mộc Tình chịu không nổi, đẩy tay anh ra.
"Anh về đi."
Cô cất bước muốn rời khỏi, Nam Cung Ngạo lại ngăn cô lại.
"Tại sao lại nói tôi gọi là Cung Ngạo?"
Thế nhưng sửa lại tên của anh, anh không thích.
Lương Mộc Tình cắn môi, trợn mắt trừng anh một cái.
"Ở nhà của tôi anh tốt nhất đừng nói chính mình họ Nam Cung, nghe hiểu không?"
Người của Lương gia hận thấu xương người của Nam Cung gia, nếu biết anh là Nam Cung Ngạo, bọn họ nhất định đem anh đuổi ra ngoài.