Lương Tử đi sang bên kia, sau đó cúi đầu nhìn Nam Cung Ngạo đang tựa lưng vào ghế dựa, tò mò nhìn máy tính của anh.
Cậu bé đột nhiên mở miệng: "Thì ra đang xem thị trường chứng khoán nha! Có gì hay ho?"
Sau đó cậu bé xoay người chuẩn bị đi, Nam Cung Ngạo lại ngoảnh đầu lại ...chỉ kịp thấy cặp mắt đen tròn xoe của đứa nhỏ.
"Nhỏ mà đã hiểu mấy thứ này rồi?"
Anh thật sự rất kinh ngạc, tiểu tử này nhìn có chút nhìn quen mắt, nhưng nhất thời anh nghĩ không ra.
Có thể xem chứng khoán, anh chỉ biết ba đứa nhỏ của Tuyệt, còn thằng bé kia có giống đâu?
Lương Tử nghe thấy được lời anh nói, trở về bên cạnh anh.
"Chú, con không phải tiểu hài tử, con là người lớn rồi."
Khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng nhìn thẳng, bộ dáng thực nghiêm túc, cậu nhóc rất không thích người khác gọi cậu là thằng nhỏ.