Mạc Thanh Yên tám chuyện với Lệ Dạ Kiêu, còn Lệ Dạ Kiêu cũng không để tâm tới Lệ Đình Tuyệt đang ở đây. Bởi vì cậu đã hoàn toàn buông bỏ rồi, chỉ cần Mạc Thanh Yên hạnh phúc, cậu sẽ thành toàn cho cô.
Dù sao thì cậu cũng không có số có được cô, vậy thì chỉ cần thấy cô hạnh phúc là được rồi.
Đôi mắt của Lệ Đình Tuyệt bị hương cay làm cho đỏ ngầu, nhưng bà xã lại thích thứ này, anh cũng hết cách. Hơn nữa anh không yên tâm để cô ở một mình với Lệ Dạ Kiêu, những chuyện xảy ra hồi trước anh mãi mãi không quên.
Lệ Đình Tuyệt nho nhã bỏ đôi đũa xuống, lấy khăn giấy lau nước mắt.
"Em trai, tham dự hôn lễ xong thì về Biên thành đi."
Anh giữ lại mạng cho cậu, là nể mặt cậu là con cháu Lệ gia, không muốn ra tay quá tuyệt tình.
Hơn nữa, ba cậu ta hiện giờ vẫn còn sống, vậy thì, tội chết của cậu có thể miễn, nhưng cậu vẫn sẽ không có tự do.
Lệ Dạ Kiêu uống ngụm nước trái cây, ánh mắt có ý cười.
"Anh hai, anh yên tâm, em nói lời giữ lời,"