Lương Mộc Tình cũng thấy chiếc váy kia rất đẹp, nhưng vừa nghe nhân viên cửa hàng nói, cô biết quần áo của trẻ sơ sinh mặc vào cũng không phân biệt trai với gái.
Cho nên chiếc váy này phải lớn hơn một chút mới mặc được, hơn nữa bây giờ hai người cũng chưa phân biệt được đứa bé là trai hay gái.
"Được, rất đẹp, nhưng mà, để đợi bé con biết đi rồi chúng ta hãy đến mua."
Những lời này khiến lòng Nam Cung Ngạo như sát muối vào miệng vết thương của anh, anh đi qua cầm chiếc váy kia lên.
"Không sao, nghĩ muốn mua thì mua, cửa hàng của nhà mình, không phải ngại."
Tâm trạng anh lúc này thật sự không tốt, cho nên anh mua chiếc váy này về, coi như là cách xoa dịu vết thương lòng đi.
Lương Mộc Tình nở nụ cười: "Tiểu Yên từng nói, đàn ông các anh đều như vậy, những lúc nuông chiều trẻ nhỏ, thật sự rất điên cuồng."