Nam Cung Ngạo nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô: "Đừng quan tâm bọn họ, chúng ta làm việc của chúng ta."
Lúc này trời cũng đã tối, nên người trong các cửa hàng cũng không tính là nhiều. Lương Mộc Tình đưa mắt nhìn lên tầng, rồi chỉ cho anh.
"Đồ dùng cho trẻ sơ sinh ở trên tầng sáu đúng không?"
Nam Cung Ngạo khẽ gật đầu, kéo cô qua ôm trong lòng, sau đó dẫn cô vào thang máy.
Bọn họ đi thang máy siêu tốc, nên rất nhanh đã lên đến tầng sáu, trong nháy mắt cửa thang máy mở ra, Lương Mộc Tình thấy bên ngoài có rất nhiều trẻ sơ sinh, cô liếc mắt cười.
"Cục cưng đáng yêu quá."
Cô có thể tưởng tượng ra cục cưng của hai người họ nhất định cũng sẽ rất dễ thương, nói không chừng cũng có một đôi mắt màu lam như anh.
Trước mắt Nam Cung Ngạo cũng hiện lên một tiểu bảo bảo nõn nà, nhất định sẽ giống cô, vừa đáng yêu vừa xinh đẹp.
Bởi vì cô xinh đẹp như vậy, như một con búp bê, cục cưng mà cô sinh ra dù thế nào cũng không thể xấu được.