Khuôn mặt nhỏ của Mạc Thanh Yên đỏ lên, vội vàng nhìn xung quanh xem có bị người nào nhìn thấy hay không.
Lệ Đình Phàm đi sau bọn họ, anh ho nhẹ một tiếng.
"Chị dâu, em chưa nhìn thấy gì hết."
Nói xong liền vượt qua bọn họ vào nhà trước, Mạc Thanh Yên càng đỏ mặt hơn.
"Lệ Đình Tuyệt, về sau không được hôn em ở bên ngoài, có nghe thấy hay không?"
Đặc biệt là trước mặt người nhà, cô sẽ xấu hổ.
Lệ Đình Tuyệt khẽ cười một tiếng: "Hừm, có lúc anh sẽ không nhịn được."
Anh nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của cô: "Ai bảo em xinh đẹp như vậy chứ!"
Cuối cùng anh còn đổ trách nhiệm lên người cô cơ đấy, Mạc Thanh Yên trầm mặc một hồi, nhưng cũng rất thích khi anh nói cô như vậy, cô híp mắt cười.
"Đẹp mấy cũng phải nhịn, nghe thấy không?"
Hai người giống như càng ngày càng trẻ con, có thể vì những chuyện nhỏ nhặt này mà tranh luận thật lâu. Nhưng cuối cùng không ai thắng cũng không ai thua.