Đúng lúc này, Lệ Đình Tuyệt đi tới. Mạc Thanh Yên nhìn thấy anh, trong mắt đong đầy nước. Cô đứng dậy chạy qua, Lệ Đình Tuyệt ôm lấy cô.
"Sao vẫn chưa ngủ?"
Lúc anh nhìn thấy cô đang ở phòng khách, có hơi tức giận. Sợ thân thể của cô có gì không khỏe, cho nên sắc mặt trầm xuống.
Mạc Thanh Yên dựa vào lồng ngực ấm áp của anh, trong lòng mới kiên định một ít.
Để cho cô ở nhà một mình chờ, cô có thể an tâm ngủ mới là lạ.
"Em ngủ rồi, vừa mới dậy thôi."
Lệ Đình Phàm đứng dậy, gọi anh một tiếng.
"Anh trai…."
Từ nhỏ Lệ Đình Phàm đã rất sùng bái anh, cho nên đối với anh có một loại tình cảm đặc biệt. Trước kia hắn không được anh chú ý nên luôn gây chút chuyện để anh chú ý tới mình.
Lệ Đình Tuyệt quay qua nhìn hắn: "Tiểu Phàm, vất vả rồi."
Công ty bên kia được anh quản lý rất tốt, điều này làm anh rất yên tâm.
Lệ Đình Phàm nhìn lên lầu: "Cảm xúc của mẹ không tốt lắm, mẹ bảo anh lên gặp."