Mạc Thanh Yên cười, nụ cười mê đắm lòng người, ánh mắt của Lệ Đình Tuyệt không thể nào rời khỏi cô.
Đôi mắt hẹp dài tràn ngập ấm áp, còn Mạc Thanh Yên bị anh nhìn như vậy làm cho ngại ngùng, cô tựa vào lòng anh.
"Tuyệt, chúng ta về thôi, hơi lạnh rồi đấy."
Lệ Đình Tuyệt kéo cô vào trong tấm áo khoác rồi hỏi cô.
"Như vậy đỡ hơn tí nào không?"
Mạc Thanh Yên khẽ gật đầu, có anh ở bên, dường như mùa đông không còn lạnh như vậy nữa, dường như ấm áp hơn.
Hai người trở vào nhà, Mạc Thanh Yên lấy chiếc áo ngủ bước vào phòng tắm, Lệ Đình Tuyệt đi phía sau cô, Mạc Thanh Yên đứng lại.
"Này, anh đi theo em làm gì?"
Lệ Đình Tuyệt nhíu mày cười xấu xa: "Anh cũng tắm, cùng nhau tắm đi."
Mạc Thanh Yên nhăn mặt: "Không được, sáng nay anh mệt như vậy, tối đừng có làm loạn được không?"
Nghĩ tới việc cô ngủ cả một ngày mới có thể hồi sức.