Băng Khối nắm chặt hộp thuốc trong tay, chúng vẫn chưa dám để ba uống, phải tìm chú Ngôn Ngọc đẹp trai trước mới được, chắc chắn là thuốc giải mới dám đưa cho ba uống.
Nhóc ngồi xuống sô pha, cầm chiếc điện thoại, nhìn ba, nhưng chuyện này tuyệt đối không thể cho ba biết, nếu ba biết, ba chắc chắn sẽ biết được rằng chúng lấy được thuốc giải từ tay người phụ nữ kia.
Băng Khối đứng dậy, tới phòng chờ của Lệ Đình Tuyệt, gọi điện cho Ngôn Ngọc.
Dương Quang thấy anh đóng cửa, biết được anh định làm gì.
Cậu nhìn gương mặt ngây thơ của Mi Mi, và người ba đang làm việc, ngày mai hai anh em cậu đón sinh nhật xong đã phải rời xa họ, thực ra hai cậu cũng không nỡ.
Trong ánh mắt có chút mờ mịt, cậu hi vọng ba có thể khỏe mạnh, mẹ có thể vui vẻ, và Mi Mi cũng có thể vui vẻ!
Nghĩ tới tất cả những thứ này là có thể tiếp tục gắng gượng, cậu và anh trai cùng lắm cũng chỉ rời xa họ 5 năm, tới khi ấy là có thể về đoàn tụ với họ rồi.