Đầu mày Ngôn Ngọc nhăn chặt: "Sao lại thế? Phải nhận mặt người quen mới có thể đi vào."
Bộ thiết bị này là Lệ Đình Tuyệt đầu tư cho anh ta, mua đều là loại tiên tiến nhất, hơn nữa khi vào cửa phải quét nhận dạng khuôn mặt người, không thể nào có người phá hỏng được.
Nam sinh đó lắc đầu một mạch: "Em cũng không biết xảy ra chuyện gì? Tên đó đột nhiên đi vào được, sau đó đánh một quả bom, Tiểu Vương đã bị thương."
Lệ Đình Tuyệt cũng cảm thấy có gì đó không đúng, đột ngột đứng dậy, cùng đám Ngôn Ngọc đến chỗ thực nghiệm, bởi vì phòng thí nghiệm được trang bị kín mít nên âm thanh không thể truyền ra được.
Đám Phi Đao cũng không nghe thấy tiếng, cho đến khi thấy có sinh viên chạy đến mới phát hiện có điểm đáng ngờ.
Trái tim Ngôn Ngọc nhảy dựng lên, anh ta hy vọng dược phẩm không sao, ít nhất có thể làm Tuyệt sống sót.