Ngôn Khải bỗng mở mắt, nhìn thấy bóng dáng cao to thẳng tắp đó, hai mắt hiện lên tia kinh ngạc. Nhưng trong nháy mắt đã nhanh chóng khôi phục an tĩnh.
Hắn giật giật, thần thái mệt mỏi càng thể hiện rõ nét.
"Lệ Đình Tuyệt, có thể cùng chết với anh cảm giác cũng rất tuyệt, chúng ta cùng xuống địa ngục đi!"
Hắn ta vẫn còn kiêu ngạo như vậy, hơn nữa vẻ mặt cùng ngữ điệu làm người ta nghe xong rất không thoải mái, ác liệt đến cực điểm.
Hai tay Lệ Đình Tuyệt đút vào túi, ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng, ý cười bên khoé miệng càng đậm.
"Vậy còn chưa chắc, có thể lúc anh chết đi, tôi vẫn còn sống nhăn răng đấy."
Anh xoay người lại, ý cười nơi đáy mắt thu lại, đối với loại người này, anh cảm thấy gét cay gét đắng, nếu không phải nể mặt Ngôn Ngọc, anh sẽ không giữ lại hắn.
Bóng dáng Lệ Đình Tuyệt cũng thực sự quá đẹp, Ngôn Khải nhìn tấm lưng đó, trong lòng rất không phục.