Mấy hôm trước đi thăm Mạc lão gia tử, toàn thân ông đều ghim đầy ống thở, nhìn thôi thật khiến người khác đau lòng.A
Angelanghĩ đến hình ảnh đó, cặp mắt mở to, trong nháy mắt liền cảm thấy sợ hãi rồi rơi lệ trong phút chốc.
"Ừm, ông cố ngoại sẽ không phải đau nữa."
Lệ Đình Tuyệt dâng hoa, sau đó cúi gập người thật sâu, tuy ông không phải ông nội ruột của Tiểu Yên, thế nhưng anh vẫn kính trọng ông. Những năm Tiểu Yên lưu lạc ở Mạc gia, là ông luôn chăm sóc cho cô.
Trong lòng anh vẫn rất cảm kích ông, cho nên Mạc lão gia tử ra đi cũng khiến anh cảm thấy đau buồn giống Tiểu Yên.
Lệ Đình Tuyệt đỡ Mạc Thanh Yên đứng dậy: "Tiểu Yên, đừng khóc, đợi lát nữa còn phải tiễn ông nội nhập quan nữa."
Chỉ sợ cô khóc nhiều, thể lực không chống đỡ nổi.
Mạc Thanh Yên nâng tay lau nước mắt: "Ừ, em biết rồi."