Mạc Chí Kiên nghe được lời cô nói, hai mắt mở to. Lúc nghe được thứ kia, tim ông càng đau thêm.
Mạc Thanh Tuyết cầm tay ông, bộ dáng lo lắng. Mạc Chí Kiên hất tay cô ra.
"Cô đừng chạm vào tôi, các người đều gạt tôi, tất cả đều là kẻ lừa đảo."
Lúc này tâm trạng ông kém tới cực điểm, mình không thể sinh hài tử, không có người nối dõi, mà người bên gối của ông, lại cắm sừng ông hai mươi mấy năm. Ông cảm thấy mình thật là ngu ngốc.
Cho nên ông lúc này, cảm xúc hoàn toàn mất khống chế.
Mà chú Thích bên người Mạc lão gia tử đem hai phần tư liệu lấy đến cho ông xem, chú Thích hoàn toàn có thể hiểu ý của Mạc lão gia tử, cho nên hắn cầm tới, đặt vào tay ông.
Mạc lão gia tử xem hết hai phần, sau đó ông cũng như đứng im, sét đánh ngang tai.
Ngón tay run rẩy chỉ về phía Bạch Mạn Cầm cùng Mạc Thanh Tuyết.
"Ngươi... Các ngươi..."