Hai mẹ con cô hiểu rất rõ tính tình của hắn, biết hắn yêu tiền, cho nên vẫn luôn dùng tiền để bịt miệng.
Hắn lại cười ha hả: "Anh họ? A... Thật là buồn cười quá đi mà. Bạch Mạn Cầm, năm đó là cô cầu tôi quan hệ với cô, hiện tại sao lại nói là thân thích?"
Dứt lời hắn hất tay bà ra, đẩy bà sang một bên.
"Cút ngay, tôi chính là muốn đem những việc bà đã làm nói cho bọn họ."
Ánh mắt hắn nhìn về phía hai nam nhân của Mạc gia, cả hai sắc mặt đều không tốt lắm.
"Tiểu Tuyết, bọn họ là ai?"
Mạc Thanh Tuyết nghe được lời Mạc Chí Thụ nói, mặt hơi kinh hách, ấp úng.
"Bọn họ là, bọn họ là..."
Cô muốn nói, hắn là anh họ của mẹ, họ hàng xa, chính là cô lại không dám, sợ lát nữa bị vạch trần.
Bạch Mạn Cầm chạy lại: "Chí Thụ, hắn là kẻ điên, anh mau cho người đuổi hắn đi, hắn nhất định sẽ hồ ngôn loạn ngữ."
Mạc Chí Kiên nhíu mày: "Kẻ điên?"
Việc này không hiểu sao có chút không thích hợp?
"Tiểu Tuyết, con nói đi."