Lâm Thành, trong phòng thí nghiệm của Ngôn Ngọc, Ngôn Khải bị trói ở trên giường, thời gian hắn ta ngủ càng ngày càng dài.
Ngôn Ngọc tiêm cho hắn ta một mũi thuốc tỉnh táo, hắn mới từ giấc ngủ mười tiếng đồng hồ tỉnh lại.
"Ngôn Khải, mùi vị của loại virus này cũng không dễ chịu gì đúng không? Nếu như cậu giao phương thuốc giải ra đây, tôi sẽ giúp ngươi giải độc."
Ngôn Ngọc sở dĩ cũng tiêm loại độc này vào người anh ta, chính là muốn làm anh ta sợ hãi, sau đó giao phương giải độc ra, nhưng tiểu tử này chịu đựng rất giỏi, đã mười ngày rồi, anh ta vẫn không nói ra.
Trong đôi mắt lạnh lẽo của Ngôn Khải lóe lên một tia cười nhạt, sau đó lạnh lùng nói.
"Tôi vốn dĩ chẳng muốn sống nữa, có thể chết cùng Lệ Đình Tuyệt, cũng đáng đấy."
Nói xong anh ta chuyển ánh mắt, không để ý đến Ngôn Ngọc nữa.
Ngôn Ngọc tức giận hai tay nắm lại thành quyền, anh rất muốn đánh cho Ngôn Khải một trận, hung hăng đánh đến chết.