Mạc Thanh Yên nghe cô nói thế thì vô cùng kinh ngạc, nếu cô sinh ra ở đây chắc sẽ không bao giờ gả đi được mất.
Mạc Thanh Yên không khỏi có chút buồn cười, cô hỏi.
"Có cần chị giúp gì không?"
Xảo Nhi cho đồ ăn ra đĩa: "Chị giúp em sắp xếp thức ăn đi."
Mạc Thanh yên nhìn ban công nhỏ bên ngoài phòng bếp, nơi đó đặt bàn ăn của gia đình, cô bưng đồ ăn ra ngoài.
Cô phát hiện ngồi đây ăn cơm chính là một loại hưởng thụ, có thể nhìn thấy biển rộng bên ngoài.
Cô đặt đồ ăn xuống, nghe tiếng sóng biển vỗ rì rào, nheo mắt lại, Tuyệt chọn chỗ này đúng là rất đẹp. Không có các cửa hàng buôn bán như những khu du lịch khác, nơi đây vẫn duy trì phong cảnh nguyên thủy.
Tất cả đều nguyên thủy, hơn nữa người đến đảo này hẳn là rất ít.
Trên đường đến đây Mạc Thanh Yên không nhìn thấy bất cứ khách du lịch nào, giống như không đón khách du lịch.