Mạc Thanh Yên thấy anh vẫn luôn nhìn cô, trong ánh mắt tràn đầy yêu thích, vì thế cười đi về phía anh, nhấc làn váy lên nhìn anh.
"Tuyệt, anh thấy em mặc bộ váy này đẹp không?"
Các cô gái giúp cô tết một kiểu tóc mới, còn cài lên trên đó một đóa hoa nhỏ màu hồng nhạt rất xinh đẹp. Cô cũng không biết đó là hoa gì, cô chưa từng thấy bao giờ, hẳn là hoa dại trên đảo.
Xảo Nhi từ trong bếp đi ra, nhìn thấy Mạc Thanh Yên thì vẻ mặt cô hơi thay đổi một chút. Đôi mắt tràn đầy kinh diễm, cô thật không ngờ sẽ có một người phụ nữ xinh đẹp như vậy.
Cô đứng sững sờ tại chỗ một lúc, khó trách lúc trước Tuyệt từ chối cô, còn nói cho cô anh đã có người trong lòng. Lúc đó cô rất hâm mộ người có thể được anh thích, bây giờ đã nhìn thấy, cô không bao giờ… nghĩ nhiều nữa.
Bởi vì cũng chỉ có người phụ nữ như vậy mới có thể xứng đôi với Tuyệt, cô cũng tự mình hiểu lấy.
Lệ Đình Tuyệt nắm tay Mạc Thanh Yên đi về phía tộc trưởng, để cô ngồi xuống.