Mạc Thanh Yên đắp chăn cho Lệ Đình Tuyệt sau đó đứng dậy, nhíu mày, tự hỏi vì sao nhóm người kia còn chưa lên tới.
Ngôn Ngọc nhìn ánh mắt cô thoáng hướng về phía cửa: "Bọn họ ở dưới lầu đúng không?"
Mạc Thanh Yên dẫn theo hai đứa trẻ tiến về phía cửa.
"Tài xế chờ tụi con dưới lầu đấy. Tụi con mau về nhà, ngày mai tan học hẳn đến thăm ba."
Băng Khối và Dương Quan cùng nhau gật gật đầu. Nhìn kỹ vào mắt Mạc Thanh Yên lần nữa sau đó đi về phía thang máy.
Lúc hai đứa nhỏ đi đến thang máy thì cửa thang máy đột nhiên mở ra. Ngôn Khải bị đẩy ra ngoài, dáng vẻ thật đáng sợ, cả người là máu. Đôi mắt đen đáng sợ.
Hắn ta nhìn chằm chằm hai đứa trẻ. Lúc đến gần thì hắn cố gắng dùng cơ thể đụng chạm một chút vào người hai đứa nhỏ.
Dương Quang trừng mắt nhìn ông chú kia. Đôi mắt hẹp dài tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo.